17 tuổi và cú lừa tình gái ngoan
Diễn đàn sinh viên học tập chia sẻ kinh nghiệm và giáo trình :: Thế Giới InTerNet :: Nhịp Sống Cư Dân @ :: Tâm sự
Trang 1 trong tổng số 1 trang
17 tuổi và cú lừa tình gái ngoan
Tôi
đã biết yêu từ năm lớp 8, là yêu chứ không phải thích đâu. Ngày lớp 8
tôi có yêu một cô bạn gái cùng lớp, xinh xắn, trắng trẻo lắm. Ngày này
qua ngày khác, bao giờ tôi cũng mua quà và hoa tặng nàng. Nhà tôi có
tiền, bố mẹ chiều chuộng cho nhiều tiền tiêu vặt nên tôi khá thoải mái
chi tiêu. Tôi cưa cô bạn đó cũng khá dễ dàng, có lẽ tại tôi biết tặng
quà đẹp và tôi cũng khá ổn nữa.
Yêu được một học kỳ thì tôi chia
tay, tôi thấy chán, vì thực ra cô bạn đó chỉ xinh chứ không có nét gì
đặc biệt, chẳng bao giờ nói gì, phản ứng gì nên tôi thấy nhàm chán.
Cuộc chia tay ấy, nghe nói cô bạn kia đã "khóc hết nước mắt". Tôi cũng
hơi băn khoăn, nhưng tôi hết yêu rồi thì đành chịu. Ai muốn trách thế
nào thì trách. 1 tháng sau, tôi lại tỏ tình và yêu cô bạn lớp bên. Chỉ
trong 1 năm học tôi đã có đến 2 người yêu rồi. Tôi cũng chẳng cho đó là
kỳ cục, chỉ tự thấy đột nhiên có cảm giác dễ dàng, nghĩa là cưa con gái
sao mà dễ thế. Cô gái nào cũng vậy, chỉ vài món quà, vài cuộc điện
thoại ngọt ngào là đã thành người yêu.
Cứ thế, tôi cứ yêu rồi
vài ba tháng lại chia tay. Tôi chẳng cho đó là chuyện gì to tát, nhóm
bạn bè tôi chơi đều như thế. Một hội con nhà giàu, đi xe đẹp, ăn mặc
cũng phải "sạch". Đám con trai thì như thế, con gái 100% là xinh xắn,
dễ chiều, dễ yêu. Trong đám con nhà giàu cũng có, mà nhà nghèo cũng có.
Mấy đứa con nhà nghèo theo chân chúng tôi để đú mà thôi. Bọn tôi lạ gì,
nhưng bỏ thêm một ít bao chúng nó chẳng mất gì, được cái mặt tiền cũng
xinh xắn. Chúng nó cũng thay người yêu như thay áo vậy.
Người
yêu tôi toàn mấy cô kiểu đó. Khi đã yêu phải ngót nghét chục người, tôi
chợt nhận ra họ thật nhàm chán. "Em nào cũng như em nào", sexy, dễ dãi,
thậm chí còn cầm cưa cưa tôi nữa. Tôi không thấy mình vui và hạnh phúc
từ những mối tình ấy nữa, tôi đột nhiên muốn thay đổi, muốn chuyển sang
"gái ngoan, gái nhà lành" để thử cảm giác lạ. Trà đã lọt vào tầm ngắm
của tôi.
Trà bằng tuổi tôi, nhưng khác trường, không thật sự
xinh xắn nhưng ưa nhìn và đặc biệt bởi chính sự giản dị mà cô ấy khoác
lên người. Cô ấy học lớp chọn của trường điểm, còn tôi đang yên vị ở
một trường dân lập chẳng được cái gì, được mỗi học phí cao ngất ngưởng.
Tôi "điều tra" được, từ ngày đi học đến giờ, Trà chỉ biết có sách vở,
sách vở và sách vở, chưa từng thích, càng chưa từng yêu. Với cô bạn
này, cái nắm tay có lẽ cũng là cái nắm tay đầu tiên. Tôi chợt cảm thấy
hào hứng lắm, bao năm đi cưa, đi yêu, mà hầu như tôi toàn "ăn sái" lại
của thằng khác. Mấy cô gái đó còn lớn sớm, lớn trước tôi.
đã biết yêu từ năm lớp 8, là yêu chứ không phải thích đâu. Ngày lớp 8
tôi có yêu một cô bạn gái cùng lớp, xinh xắn, trắng trẻo lắm. Ngày này
qua ngày khác, bao giờ tôi cũng mua quà và hoa tặng nàng. Nhà tôi có
tiền, bố mẹ chiều chuộng cho nhiều tiền tiêu vặt nên tôi khá thoải mái
chi tiêu. Tôi cưa cô bạn đó cũng khá dễ dàng, có lẽ tại tôi biết tặng
quà đẹp và tôi cũng khá ổn nữa.
Yêu được một học kỳ thì tôi chia
tay, tôi thấy chán, vì thực ra cô bạn đó chỉ xinh chứ không có nét gì
đặc biệt, chẳng bao giờ nói gì, phản ứng gì nên tôi thấy nhàm chán.
Cuộc chia tay ấy, nghe nói cô bạn kia đã "khóc hết nước mắt". Tôi cũng
hơi băn khoăn, nhưng tôi hết yêu rồi thì đành chịu. Ai muốn trách thế
nào thì trách. 1 tháng sau, tôi lại tỏ tình và yêu cô bạn lớp bên. Chỉ
trong 1 năm học tôi đã có đến 2 người yêu rồi. Tôi cũng chẳng cho đó là
kỳ cục, chỉ tự thấy đột nhiên có cảm giác dễ dàng, nghĩa là cưa con gái
sao mà dễ thế. Cô gái nào cũng vậy, chỉ vài món quà, vài cuộc điện
thoại ngọt ngào là đã thành người yêu.
Cứ thế, tôi cứ yêu rồi
vài ba tháng lại chia tay. Tôi chẳng cho đó là chuyện gì to tát, nhóm
bạn bè tôi chơi đều như thế. Một hội con nhà giàu, đi xe đẹp, ăn mặc
cũng phải "sạch". Đám con trai thì như thế, con gái 100% là xinh xắn,
dễ chiều, dễ yêu. Trong đám con nhà giàu cũng có, mà nhà nghèo cũng có.
Mấy đứa con nhà nghèo theo chân chúng tôi để đú mà thôi. Bọn tôi lạ gì,
nhưng bỏ thêm một ít bao chúng nó chẳng mất gì, được cái mặt tiền cũng
xinh xắn. Chúng nó cũng thay người yêu như thay áo vậy.
Người
yêu tôi toàn mấy cô kiểu đó. Khi đã yêu phải ngót nghét chục người, tôi
chợt nhận ra họ thật nhàm chán. "Em nào cũng như em nào", sexy, dễ dãi,
thậm chí còn cầm cưa cưa tôi nữa. Tôi không thấy mình vui và hạnh phúc
từ những mối tình ấy nữa, tôi đột nhiên muốn thay đổi, muốn chuyển sang
"gái ngoan, gái nhà lành" để thử cảm giác lạ. Trà đã lọt vào tầm ngắm
của tôi.
Trà bằng tuổi tôi, nhưng khác trường, không thật sự
xinh xắn nhưng ưa nhìn và đặc biệt bởi chính sự giản dị mà cô ấy khoác
lên người. Cô ấy học lớp chọn của trường điểm, còn tôi đang yên vị ở
một trường dân lập chẳng được cái gì, được mỗi học phí cao ngất ngưởng.
Tôi "điều tra" được, từ ngày đi học đến giờ, Trà chỉ biết có sách vở,
sách vở và sách vở, chưa từng thích, càng chưa từng yêu. Với cô bạn
này, cái nắm tay có lẽ cũng là cái nắm tay đầu tiên. Tôi chợt cảm thấy
hào hứng lắm, bao năm đi cưa, đi yêu, mà hầu như tôi toàn "ăn sái" lại
của thằng khác. Mấy cô gái đó còn lớn sớm, lớn trước tôi.
Trà ngây thơ đã tin vào tình yêu của một gã cả thèm chóng chán như tôi
Một kế hoạch cưa được nghiên cứu kỹ và vạch ra.
Trước hết, để yêu một cô gái mọt sách như thế tôi cũng phải có điểm gì
đó chung với cô ấy. Tôi cắp cặp đi học thêm cùng lớp với Trà, vờ chăm
chú, vờ hỏi bài. Sau khi được chỉ bài, thì tôi mua quà mua hoa tặng cô
ấy để cám ơn. Tôi cứ thế lấn tới, Trà thì hoàn toàn bị động. Có lẽ chưa
có chàng trai nào khiến cô ấy bất ngờ và bối rối như thế. Thực ra, cưa
gái ngoan mà lại ngây thơ thực sự thì không khó, thậm chí là dễ, chỉ
cần nắm bắt tâm lý, lãng mạn một chút là ok. Những cô gái ngoan nhưng
sắc sảo thì mới khó, đó là kiểu khôn ngoan nhất trên đời, và bất cứ
"bài" nào của cánh con trai chúng tôi cũng dễ dàng bị lật tẩy. Rất may
là Trà vô cùng ngây thơ.
Ngây thơ đến mức Trà chẳng hề biết gì
về những "chiến tích" hào hùng của tôi. Và để cẩn trọng, tôi cũng tránh
không gặp mặt bạn Trà, không để họ biết được và xì xào qua lại với Trà
về tôi. Chỉ khi Trà chính thức nhận lời yêu tôi rồi thì bạn cô ấy mới
biết, mới can ngăn, mới nói này khác. Nhưng sự khuyên can lúc ấy chẳng
còn tác dụng nữa, tôi thừa miệng lưỡi và sự khéo léo để lấp liếm, để
hứa và để nói dối rằng vì Trà tôi đã thay đổi, tôi yêu cô ấy... Dĩ
nhiên là Trà tin, cô ấy đâu biết với cô ấy tôi chỉ đơn thuần là đổi
món, là sự chinh phục không hơn không kém. Hình như tôi đã không hề
biết yêu là gì nữa, chỉ là muốn có người yêu, muốn như người yêu, chứ
không yêu.
Không khó để tôi đưa Trà vào đời. Hỏi tôi có thõa mãn
không, có lẽ là có, nhưng không vui. Tôi đến đau đầu với những câu hỏi,
sự sợ hãi và hình dung về tương lai của Trà. Đầu tiên là sau khi ngủ
dậy cô ấy khóc lên khóc xuống, tự sỉ vả mình vì đã thành gái hư, vì "em
và anh còn quá trẻ", vì "mẹ em mà biết được chắc bà đau tim mà chết
mất"... Cô ấy khiến tôi phải lao vào mà an ủi, mà hứa rằng "chúng ta sẽ
đến với nhau mà, chẳng có gì sai khi hai đứa mình yêu nhau thật lòng,
rất nhiều người cũng làm như thế, rồi sau này anh sẽ cưới em"... Tôi
nói mãi Trà mới bình tĩnh phần nào, thế là từ hôm đó cô ấy cứ lảm nhảm
mỗi bài "anh không được bỏ em, anh phải cưới em đấy nhé" khiến tôi ức
chế phát điên. Tôi chẳng còn hứng thú nào để đưa Trà vào nhà nghỉ thêm
lần nữa, mệt mỏi lắm rồi.
Duy trì được 1 tháng thì tôi rút êm,
Trà gọi tôi không nghe máy, cô ấy không thể tìm, không thể liên lạc
được với tôi, cảm giác gái ngoan thế là đủ để biết và để chán rồi. Tôi
quay lại với cuộc sống chơi bời thực tại của tôi, với những cô gái thừa
hiểu thứ tình yêu của chúng tôi. Tôi không hề để ý đến Trà, cho đến khi
một người bạn cho tôi hay, Trà buồn và khóc nhiều đến mức suy nhược cơ
thể phải nhập viện và phải điều trị tâm lý tích cực nữa. Tôi không thể
tin được. Nhưng người bạn đó nói vẫn còn may là bây giờ nghỉ hè, không
phải trong năm học, chứ không nhiều áp lực quá Trà sẽ không thể chịu
nổi.
Tôi không nghĩ mình đã làm suy sụp cô ấy đến thế, chỉ là
một trò đùa mà cô ấy đinh ninh đó là tình yêu thật. Tôi coi là thỏa
mãn, cô ấy coi là dâng hiến và một sự định đoạt cho tương lai. Tôi đã
lấy đi thứ quý giá nhất đời con gái của Trà, tôi nghĩ đơn giản quá.
Nhưng tôi lại không hề ngồi lại nhìn bản thân mình. Sau này Trà sẽ ra
sao? Dù vượt qua được cuộc khủng hoảng này đi chăng nữa, thì hạnh phúc
sau này của Trà sẽ thế nào. Trò đùa của tôi có thể đã rẽ ngoặt cuộc đời
Trà sang hướng khác. Sao tôi lại là thằng tồi tệ đến thế...
Trước hết, để yêu một cô gái mọt sách như thế tôi cũng phải có điểm gì
đó chung với cô ấy. Tôi cắp cặp đi học thêm cùng lớp với Trà, vờ chăm
chú, vờ hỏi bài. Sau khi được chỉ bài, thì tôi mua quà mua hoa tặng cô
ấy để cám ơn. Tôi cứ thế lấn tới, Trà thì hoàn toàn bị động. Có lẽ chưa
có chàng trai nào khiến cô ấy bất ngờ và bối rối như thế. Thực ra, cưa
gái ngoan mà lại ngây thơ thực sự thì không khó, thậm chí là dễ, chỉ
cần nắm bắt tâm lý, lãng mạn một chút là ok. Những cô gái ngoan nhưng
sắc sảo thì mới khó, đó là kiểu khôn ngoan nhất trên đời, và bất cứ
"bài" nào của cánh con trai chúng tôi cũng dễ dàng bị lật tẩy. Rất may
là Trà vô cùng ngây thơ.
Ngây thơ đến mức Trà chẳng hề biết gì
về những "chiến tích" hào hùng của tôi. Và để cẩn trọng, tôi cũng tránh
không gặp mặt bạn Trà, không để họ biết được và xì xào qua lại với Trà
về tôi. Chỉ khi Trà chính thức nhận lời yêu tôi rồi thì bạn cô ấy mới
biết, mới can ngăn, mới nói này khác. Nhưng sự khuyên can lúc ấy chẳng
còn tác dụng nữa, tôi thừa miệng lưỡi và sự khéo léo để lấp liếm, để
hứa và để nói dối rằng vì Trà tôi đã thay đổi, tôi yêu cô ấy... Dĩ
nhiên là Trà tin, cô ấy đâu biết với cô ấy tôi chỉ đơn thuần là đổi
món, là sự chinh phục không hơn không kém. Hình như tôi đã không hề
biết yêu là gì nữa, chỉ là muốn có người yêu, muốn như người yêu, chứ
không yêu.
Không khó để tôi đưa Trà vào đời. Hỏi tôi có thõa mãn
không, có lẽ là có, nhưng không vui. Tôi đến đau đầu với những câu hỏi,
sự sợ hãi và hình dung về tương lai của Trà. Đầu tiên là sau khi ngủ
dậy cô ấy khóc lên khóc xuống, tự sỉ vả mình vì đã thành gái hư, vì "em
và anh còn quá trẻ", vì "mẹ em mà biết được chắc bà đau tim mà chết
mất"... Cô ấy khiến tôi phải lao vào mà an ủi, mà hứa rằng "chúng ta sẽ
đến với nhau mà, chẳng có gì sai khi hai đứa mình yêu nhau thật lòng,
rất nhiều người cũng làm như thế, rồi sau này anh sẽ cưới em"... Tôi
nói mãi Trà mới bình tĩnh phần nào, thế là từ hôm đó cô ấy cứ lảm nhảm
mỗi bài "anh không được bỏ em, anh phải cưới em đấy nhé" khiến tôi ức
chế phát điên. Tôi chẳng còn hứng thú nào để đưa Trà vào nhà nghỉ thêm
lần nữa, mệt mỏi lắm rồi.
Duy trì được 1 tháng thì tôi rút êm,
Trà gọi tôi không nghe máy, cô ấy không thể tìm, không thể liên lạc
được với tôi, cảm giác gái ngoan thế là đủ để biết và để chán rồi. Tôi
quay lại với cuộc sống chơi bời thực tại của tôi, với những cô gái thừa
hiểu thứ tình yêu của chúng tôi. Tôi không hề để ý đến Trà, cho đến khi
một người bạn cho tôi hay, Trà buồn và khóc nhiều đến mức suy nhược cơ
thể phải nhập viện và phải điều trị tâm lý tích cực nữa. Tôi không thể
tin được. Nhưng người bạn đó nói vẫn còn may là bây giờ nghỉ hè, không
phải trong năm học, chứ không nhiều áp lực quá Trà sẽ không thể chịu
nổi.
Tôi không nghĩ mình đã làm suy sụp cô ấy đến thế, chỉ là
một trò đùa mà cô ấy đinh ninh đó là tình yêu thật. Tôi coi là thỏa
mãn, cô ấy coi là dâng hiến và một sự định đoạt cho tương lai. Tôi đã
lấy đi thứ quý giá nhất đời con gái của Trà, tôi nghĩ đơn giản quá.
Nhưng tôi lại không hề ngồi lại nhìn bản thân mình. Sau này Trà sẽ ra
sao? Dù vượt qua được cuộc khủng hoảng này đi chăng nữa, thì hạnh phúc
sau này của Trà sẽ thế nào. Trò đùa của tôi có thể đã rẽ ngoặt cuộc đời
Trà sang hướng khác. Sao tôi lại là thằng tồi tệ đến thế...
Similar topics
» Bé gái 3 tuổi bị xâm hại tình dục nghiêm trọng
» Tình Yêu Không Muộn Màng - Nhật Tinh Anh - Khánh Ngọc
» Hướng Dẫn Ép Nhẫn [Tinh Sảo] Vô Danh & [Tinh Sảo] Càn Khôn - VKTK Thu Phi
» Châu Tinh Trì-Tình Yêu cuộc đời
» Bói tình duyên bằng...... máy tính !!!
» Tình Yêu Không Muộn Màng - Nhật Tinh Anh - Khánh Ngọc
» Hướng Dẫn Ép Nhẫn [Tinh Sảo] Vô Danh & [Tinh Sảo] Càn Khôn - VKTK Thu Phi
» Châu Tinh Trì-Tình Yêu cuộc đời
» Bói tình duyên bằng...... máy tính !!!
Diễn đàn sinh viên học tập chia sẻ kinh nghiệm và giáo trình :: Thế Giới InTerNet :: Nhịp Sống Cư Dân @ :: Tâm sự
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết