Chợt nhận ra... cuộc sống đẹp như mưa! Không rõ
Diễn đàn sinh viên học tập chia sẻ kinh nghiệm và giáo trình :: Thế Giới InTerNet :: Nhịp Sống Cư Dân @ :: Tâm sự
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Chợt nhận ra... cuộc sống đẹp như mưa! Không rõ
Thứ hai, 09 Tháng 2 2009 00:00
Trời mưa!
Uhm! Thì nó ghét mưa. Nhưng không hiểu vì một lí do nào đấy, hôm nay nó
thấy mưa đẹp, đẹp hơn so với mọi ngày. Nó có rất nhiều ý tưởng hay ho,
nhưng nó lại không bao giờ dám thực hiện, đơn giản thôi, bởi vì nó tự
ti. Những ý tưởng đó sẽ bị vất vào một góc tối tăm nào đấy - ở trong
đầu nó, để rồi bị lãng quên.
Nó hay suy nghĩ kiểu như thế nên mua
thứ này hay mua thứ kia, đi lối này hay đi lối kia... Cuộc sống của nó
luôn kèm theo sự nuối tiếc. Ôi! Giá như mà…Ước gì…
Nó sống khép kín, nó sợ hãi mọi thứ xung quanh. Đối với nó mọi thứ phải thật hoàn hảo.
Và…nó đã bỏ lỡ quá nhiều!
Nó muốn đi làm thêm. Có lẽ quyết định này sẽ làm mọi người ngạc nhiên.
Vì từ trước đến bây giờ, nó chưa hề có một quyết định nào cho riêng nó.
Nhưng ngay lúc này đây. Nó muốn chứng minh với Thế Giới rằng nó đã “
Lớn-Lắm-Rồi”. Và để xem xã hội có ‘kinh khủng’ như người lớn vẫn nói
không. Dù sao nó vẫn phải một lần va chạm với xã hội. Để trưởng thành
hơn. Để chín chắn hơn. Để nhìn cuộc sống này bằng con mắt khác hơn.
Quyết tâm! Quyết tâm nào!
****************
- Sao?
Mày định đi làm thêm. – Con Ly ôm bụng cười sặc sụa như vừa xem Mr.Bean
xong. – Mày có bị hâm không, người như mày thì làm được gì!
Ly lại tiếp tục ‘hú hí’ với trước kẹo mút nhiều vị to bự chảng.
- Tao quyết định rồi, thông báo cho mày biết trước thôi!
Nhìn vẻ mặt rất tâm trạng của nó, Ly thấy hết hưng thú để trêu đùa nó như mọi hôm.
- Vậy là mày không cần ý kiến của tao?- Ly nheo mắt nhìn nó, rồi ngeo nguẩy trước kẹo mút dở.
Nó thều thào không thành tiếng.
- Có lẽ vậy!
Nó đang do dự, một chút do dự trong ‘tí tẹo’ quyết tâm của nó. Thật là khó nghĩ. Thế này nhé!
Đi làm thêm: là nó sẽ mất đi những khoảng thời gian riêng tư + đi chơi
với bạn bè. Là nó phải sắp xếp lại lịch học thêm. Và điều cuối cùng
là…nó sẽ phải hỏi ý kiến của papa và mama - điều mà nó mới nghĩ đến
thôi, đã thấy rùng mình. Sao mà khó nghĩ thế, áp lực kinh khủng.
- Nhưng dù sao tao vẫn ủng hộ mày! – Ly cười tít, hix, mắt một mí lúc nào cũng đáng yêu. - Cố lên nhé!
Có thế chứ, nó chỉ chờ có thế để biến ‘tí tẹo’ thành kilogam.
Hạ quyết tâm này!
- Uhm !
******************
Nó xin việc ở một quán café. Quán nhỏ nhưng đông khách. Nội thất trong
toán hầu như bằng gỗ nên quán có tên là Mộc. Chỉ qua vài câu nói, nó
được nhận. Oh my god! Thật đơn giản. Không quá khó như nó nghĩ. Ngày
hôm nay là ngày hạnh phúc nhất trong một tháng vô cùng buồn chán của
nó. Nó sung sướng, nó muốn la lên thật to, la to cho cả Thế Giới biết
rằng: ‘Đấy! Thấy chưa! Xã hội này đâu có kinh khủng như mọi người vẫn
nói’.
Nó luôn thích xa rời thực tại, hay mơ mộng để rồi lại ôm thất vọng.
Ngày đầu tiên đi làm nó đến quán thật sớm, tâm trạng thì cứ gọi là hí
hửng. Nó mặc thật đẹp, thật style. Nhưng thật lạ, tại sao chỉ có mỗi
một nhân viên là nó? tất cả đều không giống như những gì nó tưởng
tượng. ‘Công việc cũng không có gì đâu em ạ’!’- Hoàn toàn trái ngược
như nhưng gì mà chủ quán nói. Hix. Bịa đặt. Một nhân viên đồng
nghĩa với việc nó phải ‘đảm nhiệm’ mọi công việc trong quán café. Nào
chạy bàn, trông xe, ghi hoá đơn, rửa cốc chén, lau dọn vệ sinh mọi thứ
trong quán cefé. Tất cả! Nó tất bật làm mà đâu nghĩ được gì nhiều. Một
quán café như thế, ít nhất cũng phải 3 nhân viên (cả nhân viên pha
chế). bạn bè bảo nó nên nghĩ đi, làm thế khác gì bị bóc lột sức lao
động. Nhưng nó chỉ mỉm cười. Tại sao nó phải ngốc như vậy? Khi ở nhà
bằng nó được phục vụ, còn đi làm thì nó sẽ phải phục vụ người khác. Nó
tiếp xúc với nhiều hạng người mà nó chưa tưng biết. Ca nó làm từ 6h
-> 11h, giờ quy định là như vậy. Nhưng rất rất nhiều hôm nó phải về
muộn vì có khách ngồi khuya. Hàng xóm không hiểu lại tưởng nó chơi bời
hư hỏng. Papa và Mama không đồng ý với công việc nó làm. Nó học hành sa
sút. Tối đi làm về mệt, lăn ra ngủ luôn, còn thì giờ đâu mà đụng đến
sách vở. Sáng lại lóc cóc đi học, trong đầu trống rỗng, chỉ có gục và
ngủ. Chiều đi học thêm. Nhưng nó đã nói rồi, nó có suy nghĩ và cá tính
riêng, nó muốn một lần được làm chính mình, nó sẽ không từ bỏ mục tiêu
mà nó đã nhắm lấy.
*******************
Trời đất ơi! –
Ly tròn mắt nhìn nó từ đâu đến chân, suýt té ngửa vì không nhận ra đứa
bạn thân. Nó nhìn Ly khó hiểu.- Mày khác quá! Khác gì á? Mày nhìn lại
mày đi…- Ly chép miệng, lắc đầu tỏ vẻ thất vọng.
Nó xanh lét, hốc
hác, phờ phạc vì làm quá sức và thức đêm. Nó giật mình, hoảng hốt khi
thấy mình trong gương. Thật sự là nó đã kiệt sức. Nếu nó nghỉ việc thì
bao mơ mộng
của nó sẽ tan biến như bong bóng, bao nhiêu kế
hoạch dự định sẽ chỉ là con số không. Chẳng lẽ lại bỏ cuộc, lại chấm
hết tại đây! Chấm là đúng. Mà có chấm thì đã sao. Chấm!
Nó đưa tay
lên xoa đầu Ly, làm tóc Ly rối bù. Ly đã quen với hành động khó hiểu
của nó. Nó nhìn vào mắt Ly. Thời gian như ngừng trôi trong…1s. Nó hít
một hơi thật dài và cũng nói được một câu mà Ly vô cùng mong đợi.
- Tao sẽ nghỉ việc. Mày nghĩ sao??
- Yeah!- Ly nhéo má nó.- Mày đói không? Đói hả? Ra bà Béo, măm măm nhá!
- Hey! Ok, măm măm…-Nó cười híp cả mắt.
Nó cứ như thời tiết vậy. Nắng rồi mưa, mưa rồi nắng. Chả hiểu thế nào nữa. Chẹp!
*******************
Cuối cùng thì cũng đến cuối tháng. Một tháng nó đi làm mà nó tưởn chừng
như dài vài thế kỉ. Thời gian trôi thật là lâu. Nó ra quán nhận lương
rồi sẽ xin nghỉ việc. Thật nhẹ nhõm!
Gì đây? Shock vật vã! tiền
lương của nó chỉ có vẻn vẹn 175 k? Nó không tin vào mắt mình nữa. Đây
là thành quả của một tháng làm ‘mọi’(bức xúc) cho quán café Mộc đây
sao? Hả? Mười ngày thử việc không lương? Những ngày tiếp theo chỉ được
nhận 50% lương? Cái quái gì đây? Hix! Nó bị ăn ‘thịt lừa’.
Đau!
Thôi! Lương bao nhiêu cũng không quan trọng. Nó thất bại, nó vấp ngã,
nhưng nó đã hiểu một điều (tuy muộn màng nhưng đầy ý nghĩa) cuộc sống
này đâu đơn giản như nó nghĩ, đâu nhẹ nhàng như nó vẫn ảo tưởng. Nó
không hề buồn chút nào. Nó rất vui!
Và trên môi nó đang nở một nụ cười rạng rỡ.
*******************
Chợt nhận ra. Nó đã trưởng thành hơn, đã qua cái tuổi trầm lặng khép kín.
Chợt nhận ra. Nó còn có nhưũng kì thi lớn – đang đợi nó. Không xa cũng không gần.
Chợt nhận ra, giờ đây, cuộc sống của nó đã có nhiều màu sắc hơn. Màu
đen âm u cho những lúc nó thất vọng, bị áp lực và rất bi quan. Màu hồng
– là khi nó cảm nhận được hạnh phúc, sự yêu thương đang đến với nó. Và
màu mà nó thích nhất – màu trắng – là dành riêng cho một giây nào đó,
khi có một cái gì đó mất đi, không bao giờ quay trở lại. Nó đã nhận ra
nhiều điều mà từ trứoc nó không hề biết đến. Nó nhìn về phía cuối con
đường xa xôi kia. Và bất chợt, nó muốn-cuộc sống của nó- cũng sẽ đẹp
như mưa.
Trời mưa!
Uhm! Thì nó ghét mưa. Nhưng không hiểu vì một lí do nào đấy, hôm nay nó
thấy mưa đẹp, đẹp hơn so với mọi ngày. Nó có rất nhiều ý tưởng hay ho,
nhưng nó lại không bao giờ dám thực hiện, đơn giản thôi, bởi vì nó tự
ti. Những ý tưởng đó sẽ bị vất vào một góc tối tăm nào đấy - ở trong
đầu nó, để rồi bị lãng quên.
Nó hay suy nghĩ kiểu như thế nên mua
thứ này hay mua thứ kia, đi lối này hay đi lối kia... Cuộc sống của nó
luôn kèm theo sự nuối tiếc. Ôi! Giá như mà…Ước gì…
Nó sống khép kín, nó sợ hãi mọi thứ xung quanh. Đối với nó mọi thứ phải thật hoàn hảo.
Và…nó đã bỏ lỡ quá nhiều!
Nó muốn đi làm thêm. Có lẽ quyết định này sẽ làm mọi người ngạc nhiên.
Vì từ trước đến bây giờ, nó chưa hề có một quyết định nào cho riêng nó.
Nhưng ngay lúc này đây. Nó muốn chứng minh với Thế Giới rằng nó đã “
Lớn-Lắm-Rồi”. Và để xem xã hội có ‘kinh khủng’ như người lớn vẫn nói
không. Dù sao nó vẫn phải một lần va chạm với xã hội. Để trưởng thành
hơn. Để chín chắn hơn. Để nhìn cuộc sống này bằng con mắt khác hơn.
Quyết tâm! Quyết tâm nào!
****************
- Sao?
Mày định đi làm thêm. – Con Ly ôm bụng cười sặc sụa như vừa xem Mr.Bean
xong. – Mày có bị hâm không, người như mày thì làm được gì!
Ly lại tiếp tục ‘hú hí’ với trước kẹo mút nhiều vị to bự chảng.
- Tao quyết định rồi, thông báo cho mày biết trước thôi!
Nhìn vẻ mặt rất tâm trạng của nó, Ly thấy hết hưng thú để trêu đùa nó như mọi hôm.
- Vậy là mày không cần ý kiến của tao?- Ly nheo mắt nhìn nó, rồi ngeo nguẩy trước kẹo mút dở.
Nó thều thào không thành tiếng.
- Có lẽ vậy!
Nó đang do dự, một chút do dự trong ‘tí tẹo’ quyết tâm của nó. Thật là khó nghĩ. Thế này nhé!
Đi làm thêm: là nó sẽ mất đi những khoảng thời gian riêng tư + đi chơi
với bạn bè. Là nó phải sắp xếp lại lịch học thêm. Và điều cuối cùng
là…nó sẽ phải hỏi ý kiến của papa và mama - điều mà nó mới nghĩ đến
thôi, đã thấy rùng mình. Sao mà khó nghĩ thế, áp lực kinh khủng.
- Nhưng dù sao tao vẫn ủng hộ mày! – Ly cười tít, hix, mắt một mí lúc nào cũng đáng yêu. - Cố lên nhé!
Có thế chứ, nó chỉ chờ có thế để biến ‘tí tẹo’ thành kilogam.
Hạ quyết tâm này!
- Uhm !
******************
Nó xin việc ở một quán café. Quán nhỏ nhưng đông khách. Nội thất trong
toán hầu như bằng gỗ nên quán có tên là Mộc. Chỉ qua vài câu nói, nó
được nhận. Oh my god! Thật đơn giản. Không quá khó như nó nghĩ. Ngày
hôm nay là ngày hạnh phúc nhất trong một tháng vô cùng buồn chán của
nó. Nó sung sướng, nó muốn la lên thật to, la to cho cả Thế Giới biết
rằng: ‘Đấy! Thấy chưa! Xã hội này đâu có kinh khủng như mọi người vẫn
nói’.
Nó luôn thích xa rời thực tại, hay mơ mộng để rồi lại ôm thất vọng.
Ngày đầu tiên đi làm nó đến quán thật sớm, tâm trạng thì cứ gọi là hí
hửng. Nó mặc thật đẹp, thật style. Nhưng thật lạ, tại sao chỉ có mỗi
một nhân viên là nó? tất cả đều không giống như những gì nó tưởng
tượng. ‘Công việc cũng không có gì đâu em ạ’!’- Hoàn toàn trái ngược
như nhưng gì mà chủ quán nói. Hix. Bịa đặt. Một nhân viên đồng
nghĩa với việc nó phải ‘đảm nhiệm’ mọi công việc trong quán café. Nào
chạy bàn, trông xe, ghi hoá đơn, rửa cốc chén, lau dọn vệ sinh mọi thứ
trong quán cefé. Tất cả! Nó tất bật làm mà đâu nghĩ được gì nhiều. Một
quán café như thế, ít nhất cũng phải 3 nhân viên (cả nhân viên pha
chế). bạn bè bảo nó nên nghĩ đi, làm thế khác gì bị bóc lột sức lao
động. Nhưng nó chỉ mỉm cười. Tại sao nó phải ngốc như vậy? Khi ở nhà
bằng nó được phục vụ, còn đi làm thì nó sẽ phải phục vụ người khác. Nó
tiếp xúc với nhiều hạng người mà nó chưa tưng biết. Ca nó làm từ 6h
-> 11h, giờ quy định là như vậy. Nhưng rất rất nhiều hôm nó phải về
muộn vì có khách ngồi khuya. Hàng xóm không hiểu lại tưởng nó chơi bời
hư hỏng. Papa và Mama không đồng ý với công việc nó làm. Nó học hành sa
sút. Tối đi làm về mệt, lăn ra ngủ luôn, còn thì giờ đâu mà đụng đến
sách vở. Sáng lại lóc cóc đi học, trong đầu trống rỗng, chỉ có gục và
ngủ. Chiều đi học thêm. Nhưng nó đã nói rồi, nó có suy nghĩ và cá tính
riêng, nó muốn một lần được làm chính mình, nó sẽ không từ bỏ mục tiêu
mà nó đã nhắm lấy.
*******************
Trời đất ơi! –
Ly tròn mắt nhìn nó từ đâu đến chân, suýt té ngửa vì không nhận ra đứa
bạn thân. Nó nhìn Ly khó hiểu.- Mày khác quá! Khác gì á? Mày nhìn lại
mày đi…- Ly chép miệng, lắc đầu tỏ vẻ thất vọng.
Nó xanh lét, hốc
hác, phờ phạc vì làm quá sức và thức đêm. Nó giật mình, hoảng hốt khi
thấy mình trong gương. Thật sự là nó đã kiệt sức. Nếu nó nghỉ việc thì
bao mơ mộng
của nó sẽ tan biến như bong bóng, bao nhiêu kế
hoạch dự định sẽ chỉ là con số không. Chẳng lẽ lại bỏ cuộc, lại chấm
hết tại đây! Chấm là đúng. Mà có chấm thì đã sao. Chấm!
Nó đưa tay
lên xoa đầu Ly, làm tóc Ly rối bù. Ly đã quen với hành động khó hiểu
của nó. Nó nhìn vào mắt Ly. Thời gian như ngừng trôi trong…1s. Nó hít
một hơi thật dài và cũng nói được một câu mà Ly vô cùng mong đợi.
- Tao sẽ nghỉ việc. Mày nghĩ sao??
- Yeah!- Ly nhéo má nó.- Mày đói không? Đói hả? Ra bà Béo, măm măm nhá!
- Hey! Ok, măm măm…-Nó cười híp cả mắt.
Nó cứ như thời tiết vậy. Nắng rồi mưa, mưa rồi nắng. Chả hiểu thế nào nữa. Chẹp!
*******************
Cuối cùng thì cũng đến cuối tháng. Một tháng nó đi làm mà nó tưởn chừng
như dài vài thế kỉ. Thời gian trôi thật là lâu. Nó ra quán nhận lương
rồi sẽ xin nghỉ việc. Thật nhẹ nhõm!
Gì đây? Shock vật vã! tiền
lương của nó chỉ có vẻn vẹn 175 k? Nó không tin vào mắt mình nữa. Đây
là thành quả của một tháng làm ‘mọi’(bức xúc) cho quán café Mộc đây
sao? Hả? Mười ngày thử việc không lương? Những ngày tiếp theo chỉ được
nhận 50% lương? Cái quái gì đây? Hix! Nó bị ăn ‘thịt lừa’.
Đau!
Thôi! Lương bao nhiêu cũng không quan trọng. Nó thất bại, nó vấp ngã,
nhưng nó đã hiểu một điều (tuy muộn màng nhưng đầy ý nghĩa) cuộc sống
này đâu đơn giản như nó nghĩ, đâu nhẹ nhàng như nó vẫn ảo tưởng. Nó
không hề buồn chút nào. Nó rất vui!
Và trên môi nó đang nở một nụ cười rạng rỡ.
*******************
Chợt nhận ra. Nó đã trưởng thành hơn, đã qua cái tuổi trầm lặng khép kín.
Chợt nhận ra. Nó còn có nhưũng kì thi lớn – đang đợi nó. Không xa cũng không gần.
Chợt nhận ra, giờ đây, cuộc sống của nó đã có nhiều màu sắc hơn. Màu
đen âm u cho những lúc nó thất vọng, bị áp lực và rất bi quan. Màu hồng
– là khi nó cảm nhận được hạnh phúc, sự yêu thương đang đến với nó. Và
màu mà nó thích nhất – màu trắng – là dành riêng cho một giây nào đó,
khi có một cái gì đó mất đi, không bao giờ quay trở lại. Nó đã nhận ra
nhiều điều mà từ trứoc nó không hề biết đến. Nó nhìn về phía cuối con
đường xa xôi kia. Và bất chợt, nó muốn-cuộc sống của nó- cũng sẽ đẹp
như mưa.
vui- Mem
- Tổng số bài gửi : 116
A bar :
Registration date : 08/10/2008
Diễn đàn sinh viên học tập chia sẻ kinh nghiệm và giáo trình :: Thế Giới InTerNet :: Nhịp Sống Cư Dân @ :: Tâm sự
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết